Dạo quanh sài Gòn không khó nhìn thấy những bảng hiệu "khu phố văn hóa" xôm tụ nhưng đập vào mắt ngay đầu hẻm là cái quán cóc nhếch nhác, nước rửa chén, đồ cặn, tương thẳng ra mặt đường.
Tôi biết một gia đình từng khốn khó vì chính danh hiệu "Gia đình Văn hóa"của mình. Số là trong khu phố ,gia đình họ thuộc hàng trí thức mực thước, nên không khó nhận bằng văn hóa. Chuyện êm xuôi, cho đến khi hàng xóm bán nhà, gia chủ mới lại thuộc hàng "hàng tôm hàng cá". Mới dọn về chưa đầy tuần, gia đình nọ đã cho láng giềng biết tay bằng những màn karaoke mở hết volume bất kể đúng Ngọ, hay tám, chín giờ tối...Chịu trận không xiết , ông chủ nhà văn hóa sang bên góp ý nhỏ nhẹ "điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe". Kết quả khá tệ, chẳng những vị hàng xóm "đầu gấu" chẳng thèm giảm volume mà còn cho vợ cạnh khóe , đại để mỉa mai cấp bằng gia đình văn hóa cho nhà này, chẳng lẽ những nhà khác đều...vô văn hóa!
Ông chủ nhà văn hóa mặt mày nhăn nhó, kêu trời không thấu, báo tổ dân phố thì ông tổ trưởng ậm ừ cho qua , chắc cũng kiềng gia đình dữ dằn kia. Ức muốn nhồi máu cơ tim , muốn sang chửi một trận cho hả .Với kẻ vô văn hóa , lịch sự vô phương, phải trị bằng miếng vô văn hóa.Tức mà nghĩ vậy, rốt cuộc không dám "người có văn hóa ai làm vậy ", với lại lỡ treo cái bảng "Gia đình Văn hóa" trước mặt tiền nhà đâu thể chửi chó mắng mèo như thiên hạ. Khổ thân ông trí thức nọ mắc kẹt cái mỹ từ văn hóa, đành ngậm đắng nuốt cay chịu trận gã hàng xóm đại diện điển hình cho cái sức mạnh ...vô văn hóa .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Rất mong bạn cho nhận xét