29 tháng 1 2010

Con Thượng

CON THƯỢNG




Có những kỷ niệm bị bỏ quên, đến khi bất ngờ sực nhớ mới thấy thương, rồi hối tiếc...


Cô dâu tên Hơmai, 8 năm trước cô còn có một cái tên khác là "con thượng". Một con bé đen như củ khoai mỳ nướng, đầu tóc loạn xạ cháy vàng hình như không biết lược là cái gì! Với đôi chân mốc thếch to đùn, ngón cái lẫn ngón út đều to như nhau - đến gõ cửa nhà dì tôi xin việc làm. Dì tôi mở một tiệm thuốc "bắc" kiêm luôn nghề nhổ răng "cứu nhân độ thế". Ở cái xã miền núi nhỏ như cái thúng, nửa kinh nửa thượng này chỉ cần một cái kềm cồng lực cải tiến, dăm lọ thuốc xanh, đỏ đã có thể trở thành một vị "thần y" hiển thánh! Còn tôi lúc ấy là một cậu ấm hỉ mũi vào vạt áo, 15 tuổi đầu còn tắm bằng nước nóng, đã biết vênh váo lên mặt cháu bà "Đốc tờ".

Con thượng rất chăm chỉ, nhiệm vụ của nó là sắc và phơi thuốc thỉnh thoảng kiêm luôn nghề "y tá" cho dì, dì tôi có vẻ mến nó.

Không biết từ đâu lan ra ngoài cái tin động trời, người ta bảo dì tôi sắp "gả" tôi cho nó. Trời đất! Tôi giận sôi lên như cả một thớt voi bị bỏ đói lâu ngày, gầm gừ như một ông ba mươi bại sâu răng cửa dưới. Một kẻ đường đường "thế gia vọng tộc" như tôi mà chịu "lấy" một con bé thượng xấu như ma, nói một câu văn vẻ thì cóc hiêu, ngồi thì không ý tứ, cứ chàng hãng...

Dì tôi không bình luận gì về vấn đề này. Còn tôi từ đó ghét cay, ghét đắng cái mặt đen thui, cái dáng lầm lầm, lũi lũi của nó như muốn tống đi cho khuất mắt. Nhưng cũng từ đó con thượng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, tôi đoán chắc nó có "tình ý" với tôi thật. Trìu mến thật đấy! nồng nàn thật đấy nhưng sao chúng giống đôi mắt của một con mèo rừng "chiêm ngưỡng" con mồi đang run lên như cầy sấy. Mà tôi "khớp" thật, ánh mắt của nó cứ dõi theo bất cứ nơi nào mà tôi ló mặt ra, nó chiếu vào lưng, nó sộc vào mắt... Tôi không biết bây giờ người ta còn có tỏ tình bằng đôi mắt trợn trừng như thế không?

Dì tôi thường mang cho tôi những thứ trái cây rất lạ, dì bảo mua nhưng tôi biết tỏng là của con thượng mang trên núi về, tôi cóc thèm.

Ở đây người ta tin rằng muốn một kẻ nào đó "mê" mình chỉ cần đặt một cái áo cũ (3 ngày mặc suốt trong người, không được giặt giũ !!!) dưới gối ai đó thì nạn nhân lập tức bén mùi mà mê như điếu đổ. Đêm ấy vừa đặt lưng xuống giường tôi liền cảm thấy một cái mùi là lạ, tôi nhỏm phắt dậy tá hỏa phát hiện ra một cái áo dưới gối. Lại con thượng, tôi giận dữ vứt phăng chiếc áo ra cửa sổ nhưng cái mùi ấy nào chịu buông tha tôi, cái mùi con gái pha lẫn mùi của gió, của núi, của suối... mùi của núi rừng cứ vương vấn suốt đêm làm tôi thức trắng. Sáng hôm sau tôi cố ý tìm lại nhưng chiếc áo đã được ai đó lấy đi mất.

Nhưng rồi tôi cũng không còn thời gian để chời đợi xem thứ "bùa" ấy có linh nghiệm không! Chú tôi về bắt tôi lên Saigon học "cho nó có tương lai". Tôi giã từ tuổi thơ của mình vội vã chỉ còn kịp nhìn cái dáng lặng lẽ của cô gái thượng nép sau cánh cửa dõi theo tôi, rồi ngoảnh mặt vô tâm...!



Tám năm, thời gian đủ để cho người ta hối tiếc, khi tôi trở về thì "con thượng" ngày nào đã là một cô sơn nữ xinh đẹp và nay mai sẽ mặc áo cô dâu. Một thoáng bồi hồi dường như giận dỗi, nào có rự ràng buộc nào để kết tội ai đâu? Rõ là ngớ ngẩn!

"Hãy quên điều đó đi em, trì kéo làm gì một vô vọng. Rồi em cũng sẽ như bao kẻ khác, đến rồi đi. Rừng núi này cũng chỉ để họ ướm thử những bước chân lạ lẫm, một thứ kỷ niệm để trang điểm cuộc đời rồi vứt lại nó nay mai. Em đã không một lần làm kẻ vô tâm đó sao? Bạn cho kẻ khác hy vọng để rồi vô vọng ở đây là tội ác, những con người chơn chất ở đây cả đời không dối lừa chính vì thế mà họ tin tất cả những kẻ lừa dối. Hãy để núi rừng bình yên với những âm ba của nó chứ đừng đem những rối rắm của thị thành về đây đùa giỡn. Em hãy tự hỏi mình rằng liệu em có dám ăn đời ở kiếp ở cái nơi không có xinê, hồ bơi, picnic... chỉ có gió núi cắt da, mưa rừng dữ dội, tiếng gầm gào của thú và những cô gái đen nhẽm, đầu tóc rối bù như con thượng ngày nào? Không! Em sẽ bỏ chạy như đã từng bỏ chạy, không luyến tiếc. Hãy để những bông hoa như Hơmai được nở trên chính núi rừng đã sinh ra nó em a!..."

Có lẽ chị tôi nói đúng, tôi đến rồi sẽ đi, rồi sẽ bỏ lại sau lưng cả Hơmai, cả núi rừng, cuộc sống của tôi chỉ ở những ánh đèn rập rình đô hội. Phải! Tôi không có quyền khơi vô vọng! Pháo nổ. Những chú voi đủng đỉnh cất bước, buổi đưa dâu bắt đầu, sương rừng buổi sớm tan ra đón cô dâu mới về lại với núi rừng...

Và tôi lại ra đi lần này không còn ai bên cánh cửa dõi nhìn.

Đỗ Minh Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất mong bạn cho nhận xét