14 tháng 3 2010

Phơi lưng thì mất mặt

Chiều nay tự dưng ...ngứa cái lưng ,muốn gảy. Có đụng chuyện mới thấy vấn đề nan giải , tìm cây đũa để gảy thì ngắn quá, tìm cây thước may của vợ thì dài quá, cuối cùng chỉ còn hạ sách là cọ lưng vào tường.
Đã ngứa rồi mới thử coi cái lưng có gì mà ngứa. Lại thêm một vấn đề nan giải vì phải ngoái cổ tối đa để nhìn vào gương, cuối cùng phải xài đến tiểu xảo nhìn qua một chiếc gương mini. Nhờ vậy mới phát hiện cái lưng của mình có một số vấn đề ngoài da , thảo nào gây ngứa. Tìm trong tủ thuốc gia đình một lọ kem thoa trị bệnh ngoài da , lại thêm một vấn đề nan giải để thoa thuốc thành công và đúng chỗ, loay hoay một hồi vô phương kế,đành chờ vợ đi công việc về ra tay mới xong.

Đã ngứa rồi ngẩm nghĩ, hóa ra bấy lâu mình toan lo chăm chút mặt tiền , sạch sẽ, lịch sự toàn dành phía trước, còn phía sau thì bỏ bê đến nỗi ...ngứa ngáy. Mà cũng phải, dốc hết lo toan cho phần trước bỏ bê phần sau , chắc nhiều người từng phạm phải . Người ta thường nói "mất mặt" hay "không còn mặt mũi nào" để chỉ sự xấu hổ khi làm một việc kém cỏi nào đó, chứ chẳng nghe ai nói "mất lưng" hay "chẳng còn lưng eo nào". Cái hại nữa của việc coi thường phía sau lưng là khi nhận ra nó be bét thì xử lý không dễ , giống như việc gảy lưng, xức thuốc gian nan của tôi.

Bài học rút ra "Hãy chịu khó nhìn sau lưng. Đừng để đến lúc nào đó phải phơi  cái lưng bê bối của mình ra cho thiên hạ xem thì mất mặt".