05 tháng 2 2010

Thấy chết không cứu


 
Những lần về quê , trở lại Sài Gòn, tôi thỉnh thoảng nhìn thấy một người đàn ông đi xe máy chở theo đằng sau một cái rọ lưới sắt bên trong nhốt đầy những chú chó. Ông ta là một (chắc còn nhiều người nữa) người chuyên mua chó dạo ,chở lên thành phố cung cấp cho các quán thịt cầy.

Mấy lần nhìn thấy từ xa những "nhân viên thu mua" này tôi thường cố giữ khoảng cách với họ, hoặc chạy vọt lên thật xa, hoặc dừng lại đợi họ đi khuất bóng. Lý do ,tôi không cam lòng nhìn quá gần những con vật tội nghiệp sắp bị hoá kiếp và một phần không muốn nhìn mặt những người theo tôi là "ác".
Thế nhưng vừa rồi , chạy trời khỏi nắng, khi đoàn xe vừa qua phà Mỹ Lợi hướng về Sài Gòn, bị một chiếc xe tải chạy rề rà phía trước che mắt , nên khi tôi cố vượt qua nó thì chạm đuôi ngay một thằng cha thu mua chó, như thường lệ với cái lồng sắt đầy chó cột đằng sau.
 Mắt tôi chạm ngay vào ánh mắt của một chú chó bị xếp nhốt ở ngoài cùng nhất. Một ánh mắt buồn bã, ai oán ,phẫn uất và đầy van xin. Đừng cho là tôi vẽ vời, cố "nhân cách hoá" ánh mắt một con vật.Thề là chú chó xấu số mà tôi nhìn thấy có đủ những cung bậc đó trong mắt nó .
Và tất cả cung bậc trong ánh mắt ấy đang hướng về tôi, có lẽ nó đang nghĩ con người chịu hạ  cố quan sát nó và đồng loại sắp tiêu đời của nó lâu như thế hẳn là người tốt bụng, "giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha" chăng?
Trên tất cả tôi đọc được rõ nhất trong mắt nó sự van xin, không biết trong bộ não nhỏ bé của nó có đang nghĩ tới một phép màu rằng sẽ được tôi ra tay cứu thoát nó chăng?
Và quả thật con chó bắt đầu thuyết phục được tôi , khi thoáng qua trong đầu tôi có ý định gọi thằng cha thu mua "thất đức" kia lại để  thương lượng mua con chó hoặc nếu được cả lồng. Nhưng rồi cũng nhanh không kém những suy nghĩ thoái thác đến ngay trong đầu tôi : liệu có đủ tiền mua hết đám chó? Và nếu có thì làm thề nào, chẳng lẽ chở cả lồng chó theo lên thành phố? Và có chở lên được thì chẳng lẽ nuôi trong nhà gần chục con chó. Cái ý nghĩa phiền phức, nhọc công và an toàn cố hữu của con người nhanh chóng thắng thế. Nó buộc tôi phải cho qua nhanh cái ý nghĩ làm người hùng cứu mạng kia đi .
Đầu nghĩ tay làm, tôi bắt đầu giảm ga cốt để chiếc xe chở chó vượt lên và biến mất trong cuộc hành trình của tôi. Ánh mắt con chó vẫn đầy nguyên nhưng bắt đầu có thêm một cung bậc nữa : sự tuyệt vọng.Con vật cùng ánh mắt oán thán của nó xa dần...xa dần...
Còn lại một mình trên con đường nham nhở, đầy bụi, tôi buồn bực tự mắng mình là kẻ THẤY CHẾT KHÔNG CỨU !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Rất mong bạn cho nhận xét